.
“Trước đây cháu phải chịu nhiều ủy khuất thế nào, bà không cần phải nói, cháu là người biết rõ ràng nhất! Chính cháu cũng hiểu, nếu không thể duy trì tài chính, con của mình cũng sẽ phải giẫm vào vết xe đổ của mẹ chúng nó! Cháu thật sự nhẫn tâm sao? Lại nói, nếu hai đứa bé này ở Tông gia, thì sẽ hoàn toàn khác! Bà có thể hứa với cháu, hai đứa bé này mai sau chính là người thừa kế của Tông gia, ngoài ra, bà cũng sẽ không ngăn cấm cháu đến Tông gia gặp mặt chúng nó, cháu muốn đến, lúc nào cũng có thể!”
“Cháu đã ký vào đơn ly hôn, như vậy hôn nhân của cháu và Minh Hạo đã không thể cứu vãn được nữa. Nếu không, Tông gia còn có mặt mũi nào mà gặp mặt người ngoài nữa? Lại nói, lúc ký vào đơn ly hôn, cháu cũng đã không định tiếp tục đoạn hôn nhân này nữa. Bà trước không nói Hồng Mân đã tác động vào chuyện này lớn thế nào, nhưng bà biết, không những cháu là một người trọng tình trọng nghĩa mà còn là một đứa trẻ rất hiếu thuận! Chuyện của quá khứ rốt cộc là như thế nào, bây giờ đã không có cách nào có thể ba mặt một lời làm sáng tỏ nữa! Nhưng, hôn nhân của cháu và Minh hạo vẫn có thể. Bà nghe nói, trên đơn ly hôn, cháu đã nói ly hôn sau sẽ lập tức dọn đi, không cần gì cả. Cái gì cũng không có, vậy cháu lấy gì để nuôi dưỡng hai đứa nhỏ?”
“Bây giờ có đề nghị, cháu có muốn nghe một chút không?” Lão phu nhân nói đến đây, tạm dừng một chút, thấy sắc mặt của Tần Lục Nguyệt vẫn bình thường, mới tiếp tục nói: “Bà sẽ cho cháu một khoản tiền, để cả đời này cháu không phải lo cơm ăn áo mặc. Trong thời gian mang thai, bà sẽ cho người đến đặc biệt phụ trách về ăn uống cũng như cuộc sống hàng ngày của cháu. Sau khi sinh xong, trong vòng 3 tháng, không ai có thể chia cách cháu và hai đứa bé. 3 tháng trôi qua, Tông gia sẽ đến mang bọn trẻ đi. Cháu có thể rời đi, cũng có thể đến thăm bọn trẻ bất cứ lúc nào. Cháu thân là mẹ của chúng nó, bà đương nhiên sẽ không phủ nhân sự tồn tại của cháu, bọn trẻ cũng sẽ biết cháu chính là mẹ chúng nó. Chỉ có một điều kiện duy nhất: cháu không thể mang bọn trẻ rời đi! Hẳn cháu cũng đã biết, lấy thế lực của Tông gia, căn bản cháu cũng không có cách nào mang được bọn trẻ đi!”
Tần Lục Nguyệt rơi vào trầm mặc, không nói chuyện.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây