Đẹp như vậy, lại còn là vùng nguyên sinh thái, cái này không khoa học a? Người khác làm sao không phát hiện ra nơi này nhỉ?
Tần Lục Nguyệt cởi giày cao gót, thay một đôi dép lê đi xuống xe, hịt sâu bầy không khí trong lành này, thỏa mãn nói: “Thật đẹp! Lại còn rất yên tĩnh nữa!”
“Chỗ này là nơi hồi xưa tôi và Minh Trạch hay đến chơi. Minh Trạch rất thích ở chỗ này chơi với đàn vịt hoang. Sau này, Minh Trạch xảy ra chuyện không may, bị bệnh, đã rất lâu tôi không đến đây rồi.” Lần đầu tiên, Tông Minh Hạo kể cho người ngoài nghe về chuyện năm đó, vẻ mặt anh vừa phức tạp, lại hiện lên một phần áy náy: “Sau này, trong nhà bắt đầu muốn khai phá chỗ này, nhưng bị tôi cản lại. Vì thế, chỗ này trở thành vùng cấm, xung quanh đều có hàng rào điện vây quanh, không ai có thể đến được đây cả. Chỉ có đi qua con đường đặc biệt, mới có thể tìm được nơi này.”
Tần Lục Nguyệt giật mình, thì ra đây là vùng cấm của Tông Minh Hạo.
“Đã rất nhiều năm tôi không đến đây rồi!” Tông Minh Hạo nhẹ nhàng nói: “Mười mấy năm trôi qua, cảnh sắc vẫn y như lúc đầu. Nước ở đây, vẫn cứ sạch sẽ, trong suốt như thế. Vịt hoang ở đây vẫn cứ tự do, không bị cản trở bởi điều gì. Điều khác biệt duy nhất, chỉ là con người. 18 năm trôi qua, Minh Trạch vẫn không tốt lên. Mà tôi, đi nước ngoài trở về, cảnh còn người mất, cũng không bao giờ tìm lại được cảm giác như lúc xưa nữa.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây