.
Lương Hồng Mân lập tức bùng nổ, che mặt òa khóc: “Từ trước tới giờ nó chưa từng bệnh nghiêm trọng như thế! Trước khi sinh bệnh, ít nhất nó cũng sẽ biết nó có mẹ! Mà bây giờ, con trai tôi nằm ở đó, hôn mê không tỉnh, ông nói làm sao tôi có thể bình tĩnh được đây?! Tông Húc, tôi chỉ có duy nhất hai đứa con trai, bọn chúng chính là mạng của tôi, ông có hiểu không? Tôi có thể không quan tâm trong lòng ông vẫn có người phụ nữ kia nhưng tôi không thể không quan tâm đến con trai của mình! Tôi và Lê gia đúng là xung khắc mà! Năm đó, trưởng nữ của Lê gia mê hoặc ông đến thần hồn điên đảo! Bây giờ, lại đến con gái của cô ta hại hai đứa con tôi thành như vậy! Tôi có nói sai không? Thấy Minh Trạch vừa tỉnh lại, Minh Hạo liền vì bảo vệ Tần Lục Nguyệt mà không tiếc tự tay hủy đi chính công ty của nhà! Đến cả Minh Trạch cũng đến cầu xin tôi, để tôi bỏ qua cho Tần Lục Nguyệt!”
“Đúng, tôi có thể buông tha cho Tần Lục Nguyệt! Nhưng ai buông tha cho tôi đây?! Khi còn trẻ, tôi luôn sống dưới cái bóng của Lê Hân, mà bây giờ, con trai tôi lại phải sống dưới sự tra tấn của Tần Lục Nguyệt! Ông nói, sao tôi có thể bình tĩnh được?!” Lương Hồng Mân không quan tâm gì hết, đem tất cả lời nói giấu kín trong lòng bao năm nay toàn bộ nói hết ra: “Tôi là người, không phải một khúc gỗ! Tôi cũng biết thế nào là buồn vui, đau khổ, cũng có thứ mà bản thân muốn theo đuổi! Vì sao tất cả mọi người đều bắt tôi phải nhẫn nhịn vì lợi ích của toàn cục chứ? Ông có biết, khi tôi biết Tần Lục Nguyệt là con gái của Lê Hân, tôi đã căm hận số phận đến thế nào không?! Thậm chí, tôi còn nghĩ, nếu năm đó tôi tàn nhẫn thêm một chút, có phải Lê Hân sẽ không thể sinh được Tần Lục Nguyệt? Con tôi có hay không có thể bình an mà sống tới già?!”
“Tông Húc, chúng ta đều không phải kẻ ngốc! Rất nhiều chuyện hiểu rành mạch rõ ràng! Vì sao Minh Trạch luôn không thích quá thân thiết với ai, vì sao đến khi Tần Lục Nguyệt chọn phụ nữ cho nó, nó lại không từ chối! Ông và tôi đều rõ ràng hơn ai hết! Năm đó, Lê Hân cũng tác hợp tôi và ông như thế! Chẳng lẽ ông quên rồi sao?” Lương Hồng Mân ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt lên, nói: “Năm đó, nếu không phải Lê Hân nói với ông một câu, tôi thích hợp với ông, có phải căn bản ông cũng sẽ không lấy tôi? Tông Húc, nói đến cùng, ông cũng chỉ chấp nhận sự sắp xếp của Lê Hân mà thôi! Bởi vì, ông không nỡ làm cô ta thất vọng, đúng không?”
Tông Húc bị hỏi vậy, không nói được câu nào!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây