.
Phan Phan chẳng thèm ngẩng đầu nói: “Nhớ anh làm gì? Nhớ tên thiếu gia phong lưu cùng mấy cô em của anh sao?”
“Phan Phan, cô nói vậy tôi sẽ đau lòng đấy.” Thương Thảo lập tức làm vẻ ôm ngực: “Tôi yêu cô như vậy sao cô có thể nói tôi như vậy chứ?”
“Tin anh mới có quỷ ấy.” Phan Phan ngẩng đầu trừng mắt: “Tôi và anh quen nhau nhiều năm như vậy còn không biết đức hạnh của anh là gì sao? Còn nói yêu tôi? Có mà anh yêu năng lực khoa ngoại của tôi thì có.”
“Không cần nói như vậy! Thật là chán ghét! Em luôn đả kích người ta như vậy. Thật là, lòng người ta sáng như trăng soi, chẳng qua là trăng soi mương ngòi mà thôi.” Thương Thảo làm bộ đau lòng: “Mấy cô em đó ai cũng có hình bóng của em, em không nhìn rõ trái tim tôi sao? Tôi chỉ muốn từ trên người bọn họ để cảm giác sự tồn tại của em mà thôi. Nhưng mà sau đó tôi phát hiện bọn họ mãi mãi không phải là em. Cho nên tôi chia tay với bọn họ, người tôi yêu nhất vẫn là em.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây