.
“Đúng, Còn nữa, những người già trước kia, cũng không thể để Lục Nguyệt gặp được. Chúng ta để cô ấy tự mình đi tìm, sự thật cô ấy một mình cho là đúng.” Tông Minh Hạo nói thêm: “Chỉ có như vậy, mới có thể kéo dài thời gian đã định. Ngoài ra, bên phía Nghiêm Nặc tìm một ít chuyện cho cô ấy làm, trong khoảng thời gian này, ngàn vạn lần không thể để cô ấy đi Lê gia.”
“Đã hiểu.” Thương Thảo gật đầu, nói: “Mấy ngày nữa đúng lúc là sinh nhật Nghiêm Kha. Nghiêm gia rất coi trọng tiệc sinh nhật lần này, cho nên, ba người nhà Lê gia đều bận rộn chuyện này, đúng lúc có thể ngăn chặn bước chân của Nghiêm Nặc. Tôi sẽ tăng thêm một chút phiền phức thích hợp, cố gắng hết sức ngăn chặn Nghiêm Nặc, thậm chí là để Nghiêm Nặc bận chân không chạm đất, đều không có thời gian trò chuyện với Lục Nguyệt. Đợi sau khi Lục Nguyệt từ Tấn Bắc Lê gia trở về, cũng gần là thời gian tiệc sinh nhật của Nghiêm Kha, Nghiêm Nặc vì quá bận, cũng không ỏi Lục Nguyệt đã đi nơi nào. Như vậy thì có thể hoàn toàn bỏ qua dịp này rồi.”
“Được, vậy thì cứ hành động theo kế hoạch đi.” Tông Minh Hạo giơ cổ tay lên xem thời gian, nói: “Tôi lập tức để Tiểu Lý đi cùng Lục Nguyệt, tốc chiến tốc thắng.”
“Được.” Thương Thảo đứng lên, nói: “Tôi đi về trước đây. Phiền toái cho Nghiêm Nặc, cũng là chuyện lao tâm khổ tứ. Sơ ý một chút, là tự chuốt lấy họa vào thân. Nhưng vì tốt cho họ, chỉ có thể làm như vật thôi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây