Tần Lục Nguyệt kéo tay Xuyên Dĩnh Nhi, cau mày nói: “Cô nói cho rõ ràng!”
“Aiya, cô thiệt là, đừng hỏi tôi! Cô muốn hỏi thì đi hỏi Tông Minh Hạo, anh ta biết toàn bộ, cô còn muốn hỏi tôi? Thật buồn cười! Coi như tôi sợ vợ chồng hai người! Hai người giả bộ không thân thiết, đùa giỡn xoay người khác vòng vòng, tôi chống lại các người mới trở nên thảm như vậy. Cô còn muốn tiếp tục hãm hại tôi sao? Tôi không muốn!” Xuyên Dĩnh Nhi cố ý giả vờ như không muốn nói, vội đẩy tay Tần Lục Nguyệt ra: “Tôi cũng không bắt cô bồi thường tiền thuốc! Tôi đi, tôi cách cô xa xa còn không được sao? Con gái của Lê Hân Lê gia có lịch sử trăm năm đúng là rất giỏi. Tôi không chọc nổi, tôi còn không mau trốn thoát soa?”
Xuyên Dĩnh Nhi nói xong, xoay người sãi bước rời đi.
Xuyên Dĩnh Nhi vừa đi vừa lầm bầm: “Thật là! Thân là con gái Lê Hân lại còn giả vờ bình dân! Ban đầu mình cũng bị mù, đi tin cô ta!”
Tần Lục Nguyệt đứng tại chỗ, đầu óc trống rỗng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây