Hai cô gái nhất thời ầm ĩ cả lên.
Đến buổi tối tất cả mọi người trở về cẩn thận chú ý ăn mặc, Nghiêm Nặc lười về thay quần áo, đến khi Tần Lục Nguyệt kéo đi mới chịu thay.
“Mặc gì đây?” Nghiêm Nặc không vui nói: “Mình lười mặc.”
“Dù gì cũng phải cho anh ấy chút mặt mũi chứ.” Tần Lục Nguyệt dỗ cô ấy: “Phản đối, rốt cuộc cậu và anh ấy kết thù oán gì mà hận thành mức này chứ?”
Nghiêm Nặc đang cài khuy áo nháy mắt tròng mắt tối sầm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây