Sở phu nhân nói: “Đúng vậy, đúng vậy, cô không biết, vị tiểu thư Lê gia đó kinh tài tuyệt diễm thế nào đâu.”
Vài người khác cũng đi gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, chỉ là đáng tiếc, hồng nhan bạc mệnh, nói không còn liền không còn nữa.”
Lương tam phu nhân tò mò hỏi: “Sao lại thế này? Các chị nói tôi tò mò muốn chết!”
Vị phu nhân chủ nhà mở miệng giải thích: “Chuyện này vẫn phải kể tới từ hơn hai mươi năm trước. Lúc ấy, tôi, tiểu Sở và vị nữ thần kia học đại học ovwis nhau chỉ là chúng tôi là sinh viên mà cô ấy là nghiên cứu sinh. Rõ ràng còn ít tuổi hơn chúng tôi mà bằng cấp lại cao hơn. Năm đó quan hệ ba chúng tôi không tệ, mấy trang sức của tôi là năm đó chơi với nhau, cô ấy hứng thú thiết kế ra một vài mẫu rồi tặng cho tôi. Hiện tại nữ thần đã không còn, thiết kế cũng làm ra hết xem như tưởng niệm vậy.”
Sở phu nhân bổ sung nói: “Lê gia phát sinh những chuyện đó một vài lời khó mà nói hết. Lê Hần vì ba không chung thủy với mẹ mà quyết liệt với người nha sau đó đốt hết những thứ có liên quan tới mình, lại rời nhà trốn đi. Theo người Lê gia nói, chỉ sợ lành ít dữ nhiều, còn không thấy xác. Thật là đáng tiếc, nữ thần tài hoa là thế. Năm đó khi còn đi học không biết bao nhiêu thanh niên tài tuấn bị tổn thương đâu.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây