“Thật sao?” Tông Minh Hạo buông một tay, nụ cười lạnh băng không có chút nhiệt độ: “Tôi cũng không có ý can thiệp công việc của nhà trường các người. Tôi chỉ muốn nói đề nghị này cho Cục giáo dục thôi.”
“Phải phải phải, tất cả những chuyện này tôi đều nhìn thấy, là tôi tự quyết định cải cách tệ nạn! Xin Tông thiếu nhắc nhở!” Hiệu trưởng cũng sắp khóc, người mấy chục tuổi, lần đầu tiên trong đời nói không mạch lạc và lo sợ bất an như vậy.
“Làm việc cho tốt, đóa hoa của Tổ quốc còn cần ông.” Tông Minh Hạo đứng lên, không nhìn ông ta, xoay người đi ra ngoài.
Đi tới cửa, Tông Minh Hạo bỗng nhiên đứng lại, cũng không quay đầu, tiếp tục nói: “Nghe nói, ông có thể ngồi lên vị trí hiệu trưởng này là vì ba vợ của ông?”
Hiệu trưởng vốn yên tâm một chút chợt thấp thỏm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây