“Đúng vậy. Lúc con bé 10 tuổi đã nức tiếng gần xa, mọi người trong ngoài đều gọi con bé là thần đồng. Con bé thật sự quá mức thông minh, cho nên trưởng thành hơn những đứa bé đồng trang lứa rất nhiều. 18 tuổi đã nhảy cấp học xong đại học, 21 tuổi tốt nghiệp thạc sĩ. Con bé luôn tự tin, không giấu giếm, từ trước đến nay chưa từng ấn giấu thông minh của mình. Ưu tú của con bé, căn bản không thể che giấu được. Cho nên, nhiều năm như vậy rồi mà chưa từng nghe tin có một công ty nào đó vươn lên hay một nữ minh tinh nào đó nổi tiếng, cơ bản đã có thể xác định con bé không còn ở nhân thế rồi. Bởi vì, với tính cách của Tiểu Hân, con bé tuyệt đối không chịu làm một người bình thường hay sống một cuộc sống bình thường.” Lê tiên sinh khẳng định nói, nhưng vẻ mặt lập tức như đưa đám, nói: “Nhưng thân làm cha, ông thà chịu...thà chịu con bé bình thường mấy chục năm, cũng không muốn để con bé cứ ra đi như vậy. Đã từng tuổi này rồi, người đầu bạc tiễn người đầu xanh. Trong lòng ông rất khó chịu.”
Nghiêm Nặc rót một cốc trà cho Lê tiên sinh, nói: “Cho dù như thế nào, cháu cũng sẽ giúp đỡ tìm người này. Đúng rồi, lúc cô ấy đi, có mang đi thứ gì có thể chứng minh thân phận không?”
Lê tiên sinh lắc đầu: “Không mang gì cả. Thậm chí quần áo cũng không mang. Con bé mang tất cả những thứ Lê gia cho đi đốt hết. Bao gồm quần áo từ nhỏ đến lớn, giầy, đồ trang sức, thậm chí cả mấy thứ hàng ngày con bé vẫn kiêu ngạo như chứng chỉ, bằng tốt nghiệp thạc sĩ,...toàn bộ đều đốt rụi, không để lại bất cứ thứ gì. Con bé mặc quần áo và giày mượn của bạn rời đi, ngay cả một bộ quần áo cũng không thèm lấy.”
“Vậy thẻ căn cước thì sao?” Nghiêm Nặc hỏi tiếp.
“Cũng không.” Lê tiên sinh vừa nói vừa rơi nước mắt: “Nếu con bé có dùng thẻ căn cước đã tốt, ông còn có thể tra được tung tích của nó! Nhưng kể từ khi bỏ đi, con bé chưa từng dùng tấm thẻ đó một lần nào.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây