“Tiểu Nặc à! Tiểu Ca nhà ta bởi vì bị Lê Hân đẩy vào trong nước, cho nên thật ra nó luôn sợ nước nhất! Nhưng vào giây phút con bé sợ nhất ấy, nó cũng liền chết cứu con ra bằng được, còn mình thì chết ở đó. Con không thể vong ân phụ nghĩa quên chúng ta a!” Bà Lê khẩn trương nắm chặt tay Nghiêm Nặc, thần sắc hoảng hốt nói: ‘Ta nói với con chuyện này, mấy ngày nay ta vẫn luôn nằm mơ, nằm mơ thấy chị ta, nằm mơ thấy Lê Hân. Bọn họ đều đang muốn đòi mạng ta! Không, đây không phải là ta làm! Ta vô tội! Ta thật lòng yêu lão Lê mà!”
Nghiêm Nặc thấy thần trí bà nội Lê đã có chút không rõ ràng, có mấy phần điên dại, vì vậy liền cắt ngang lời bà: “Bà nội Lê, con hỏi bà chuyện này. Sau khi Lê Hân rời khỏi nhà họ Lê, có phải đã gả cho một người buôn bán nhỏ bình thường không, người buôn bán kia họ Tần?”
Ánh mắt Lê phu nhân đờ đẫn nhìn Nghiêm Nặc, hỏi ngược lại: “Lê Hân gả cho một người buôn bán nhỏ rồi? Sao thế được? Người nhà Lê gia chúng ta, làm sao có thể tìm một người buôn bán nhỏ?”
Tròng mắt Nghiêm Nặc thoáng thả lỏng một chút.
Đáy lòng cũng thoáng nhẹ nhõm hơn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây