“Bà nội Lê, con tới rồi.” Mặc dù ở ngoài kia Nghiêm Nặc có thể giận trời dỗi đất, nhưng ở trước mặt người nhà họ Lê, cô lại khôn khéo giống như một con mèo nhỏ.
Lúc Lê phu nhân nhìn thấy Nghiêm Nặc, tựa như trong đáy mắt được tiếp thêm khí lực, lập tức ngồi dậy từ trên giường, cứ như vậy nhìn Nghiêm Nặc, nước mắt cứ thế chảy thành dòng.
Nghiêm Nặc bước nhanh đi vào, bên cạnh có người đem đến một chiếc ghế tới, Nghiêm Nặc ngồi ở mép giường, nhẽ nhíu mày nói: “Bà nội Lê, sao bà lại không ăn gì?”
“Tiểu Nặc à!” Bà Lê lau nước mắt, lệ vẫn quẩn quanh khóe mắt, nhìn Nghiêm Nặc nói: “Con quên rồi sao? Hôm nay là sinh nhật Tiểu Ca! Nếu như tiểu Ca của ta còn sống, năm này nó cũng đã ba mươi bảy rồi. Ta cũng lên chức bà rồi. Nói không chừng nếu như tiểu Ca kết hôn sớm, cháu ngoại của ta cũng đã lớn như con vậy.”
Nghiêm Nặc giơ tay ra nắm lấy tay Lê phu nhân, rũ mắt xuống, nói: “Bà nội Lê, thật xin lỗi. Năm đó đều là lỗi của con. Nếu như không phải là con, Lê Ca cũng sẽ không vì cứu con …”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây