“Hồi cháu còn rất nhỏ, cô đã tiến hành huấn luyện nghiêm ngặt với cháu, ví dụ như viết chữ, ví dụ như đối thơ, ví dụ như đánh đàn.” Tần Lục Nguyệt thuộc như lòng bàn tay: “Tuy rằng cô có rất nhiều tật xấu, kiểu như cô rất yêu hư vinh cùng hám giàu. Nhưng trên khía cạnh giáo dục, chưa bao giờ ngừng dạy dỗ cùng bồi dưỡng cháu. Cô nói, ngày còn nhỏ gia đình dạy dỗ cô. Sau này lớn lên, là anh trai với chị dâu đưa cô đi theo. Cho nên, cô ấy không thể làm chuyện có lỗi với anh trai và chị dâu được, bởi vậy, những gì cô học được, đều sẽ dạy lại cho cháu.”
“Mặc dù ngày bé cháu rất nghèo, có đôi khi cô sẽ cầm số tiền sinh hoạt duy nhất của bọn cháu đi mua túi hoặc giày, nhưng cháu cũng đã khỏe mạnh mà lớn lên đấy thôi. Cháu nhớ đến những tối, một thùng mì, hai cô cháu ăn suốt một tháng. Úp một tô mì, cháu ăn mì, còn cô thì ăn nước.” Tần Lục Nguyệt để lại chút chuyện ngày bé, khóe môi khẽ cong cong.
Tuy rằng nghèo, nhưng kí ức rất phong phú a.
Tuy rằng bụng không no, áo quần rách toe. Nhưng chưa từng tính kế hãm hại lừa lọc người ta.
“Lúc đó cô không ngừng nói với cháu, Lục Nguyệt, chờ cô được gả đi rồi, ngay lập tức sẽ không cần lo đói nữa rồi. Cô nhất định sẽ cho cháu một cuộc sống tốt nhất, gả con cho người đàn ông tốt nhất, để bố mẹ con có thể yên tâm.” Nói đến đây, Tần Lục Nguyệt không nhịn được cười khẽ: “Ông ngoại, có phải ngài cảm thấy rất buồn cười không? Nhưng cháu của lúc ấy, đúng là tin không một chút nghi ngờ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây