“Lương lão, cháu...” Tần Lục Nguyệt vừa mới mở miệng, đã bị Lương lão cắt đứt: “Người khác gọi ông là Lương lão, là vì họ không thân thiết với ông, không có quan hệ gì với ông cả. Nhưng cháu là vợ của Minh Hạo, cháu chính người của Lương gia ông, cháu nên gọi ông là ông ngoại, mặc dù ông không tham dự hôn lễ của các cháu, mặc dù ông chưa tặng các cháu phong bao lì xì, thế nhưng ông vẫn là ông ngoại của cháu. Nghiêm Nặc cũng đã gọi ông là ông, ông muốn nghe cháu gọi ông là ông ngoại lại khó khăn đến thế sao?”
Tần Lục Nguyệt lập tức lắc đầu, hơi có vẻ kinh hoảng nhìn Lương lão: “Không phải!”
“Nếu không phải, vậy sao cháu cứ lấm la lấm lét như vậy.” Lương lão chăm chú nhìn Tần Lục Nguyệt nói: “Ông không biết được nhiều lễ nghi, nhưng ông biết bối phận của mình. Năm nay ông đã chín mươi tuổi rồi, nếu cháu không muốn gọi ông là ông ngoại, có phải cháu cũng nên gọi ông là ông hay không?”
Hốc mắt của Tần Lục Nguyệt dần ẩm ướt, cô hơi có vẻ nghẹn ngào thay đổi cách xưng hô: “Ông ngoại.”
“Ha ha.” Nghe vậy, Lương lão mới mỉm cười nói; “Cháu uống ngụm trà đi, rồi từ từ nói.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây