Tông Minh Hạo trầm tư một lúc, rồi mới trả lời: “Chuyện của Nghiêm Nặc, mình điều tra không kỹ càng lắm. Dù sao, mình cũng không có nhiều hứng thú với chuyện của cô ấy. Theo mình được biết, Lê gia Nhị tiểu thư Lê Ca sau khi ầm ĩ với chị gái Lê Hân, còn cãi vã kịch liệt với người trong nhà, sau đó liền nối gót chị gái Lê Hân rời nhà đi. Bởi vì điểm này, Lê gia phu nhân, rất hận Lê Hân. Đến mức khi có tin Lê Hân chết, dìm rất lâu mới tuồn ra.”
“Lê Ca?” Thương Thảo nhíu mày.
“Đúng, về sau đổi tên thành Lê Ca.” Tông Minh Hạo giải thích nói ra: “Trước kia theo họ mẹ. Bây giờ Lê gia phu nhân chưa kết hôn mà có con, có con gái. Sau đó mang theo con gái gả cho Lê tiên sinh.”
“Lê Ca nhỏ hơn Lê Hân khoảng mười tuổi. Lúc đó, đúng là lúc mẹ của Lê Hân bị bệnh nặng, cho nên dì của Lê Hân thường xuyên tới chăm sóc chị gái của mình, không nghĩ còn chăm sóc luôn cả giường của anh rể mình, chính vào lúc đó có Lê Ca. Sinh Lê Ca xong, dì của Lê Hân chính là Lê gia phu nhân bây giờ, sống chết không chịu nói cha đứa bé là ai, cho nên chỉ có thể để họ mình. Lê Hân rất yêu thương người em gái họ này, cảm thấy người này không có cha, cho nên bản thân có món gì ăn ngon thứ gì chơi vui đều sẽ chia cho em mình một phần.”
“Có thể nói, từ nhỏ đến lớn, tình cảm của Lê Hân và Lê Ca rất tốt. Thế nhưng khi dì của Lê Hân trở thành mẹ kế của bà ấy, sau đó thẳng thắn thừa nhận Lê Ca cũng là người Lê gia, trong người chảy dòng máu của Lê gia, có quyền kế thừa như Lê Hân. Lê Hân không chịu nổi biến cố này, quyết liệt với tất cả mọi người trong nhà, bao gồm cả Lê Ca.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây