Tần Lục Nguyệt cười khổ một tiếng, khẽ lắc đầu, ánh mắt mang theo chút ảm đạm, nụ cười trên mặt cũng trở nên gượng ép rất nhiều: “Hà khắc? Bây giờ chẳng lẽ còn chưa đủ hà khắc sao? Mình vốn bị buộc gả vào Tông gia, Tông gia cũng bị tình thế bức bách, bị ép cưới. Một bên không muốn gả, một bên không muốn cưới. Tại sao có thể có kết cục tốt được? Tông Minh Hạo và mình, sớm muộn cũng phải chia tay, vậy càng sớm càng tốt, càng dứt khoát càng tốt. Mình và anh ta, ban đầu cũng không có quá nhiều dính dáng đến nhau, chẳng qua chỉ là một tờ hợp đồng mà thôi.”
“Thái độ của Lương lão đối với mình, cũng không thể làm dao động quyết tâm muốn bọn mình ly hôn của Lương phu nhân. Dù sao mình cũng không thèm muốn thứ gì của Tông gia, đã đến tay không, thì ra đi tay không là được rồi.” Tần Lục Nguyệt vô thức quay đầu, nhìn về phía nam, tiếp tục nói: “Cho nên, mình không có ý định tranh thủ hảo cảm của Lương lão. Mình chỉ không muốn để người khác chán ghét mình, chỉ thế thôi.”
“Được rồi, bất kể cậu thế nào, mình cũng đứng về phía cậu.” Nghiêm Nặc kéo Tần Lục Nguyệt tiếp tục đi về: “Không có gì to tát cả. Nghiêm Tam Gia này nuôi nổi cậu!”
Tần Lục Nguyệt và Nghiêm Nặc nhìn nhau cười, cùng vào phòng.
Giờ phút này, Thương Thảo đang ở trong phòng của Tông Minh Hạo, nhàn nhã nằm trên ghế sa lon, đôi chân dài đặt lên mặt bàn, lắc lắc, không có chút hình tượng nào.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây