.
Nghiêm Nặc nhanh chóng nhìn theo hướng tay Thương Thảo chỉ, cô ấy cân nhắc gật đầu, rồi quay sang nhìn về phía Tần Lục Nguyệt, phát hiện ra Tần Lục Nguyệt dường như không đặc biệt chú ý gì đến viện điều dưỡng Bắc Sơn.
Cô ấy nghĩ, có lẽ cô vẫn không nhận ra sự tồn tại của Lương lão có ý nghĩa gì đi.
Tần Lục Nguyệt nhẹ nhàng mở miệng hỏi: “Anh Thương Thảo, nếu dòng chính các anh ở ngọn núi này, vậy những người khác thì sao? Bọn họ ở đâu?”
Thương Thảo đưa tay chỉ về khu vực đồi núi ở phía nam, nói: “Nếu ai không phải là người dòng chính thì đều ở đó. Khu đồi núi đó xây được khoảng mười ngàn ngôi nhà, xung quanh bảo phủ một tầng mây mù. Các em đừng nhìn kiến trúc bên ngoài của mấy căn nhà ở đó rất bình thường không bắt mắt, nội thất bên trong không kém gì đâu. Ông chú của anh ở nơi cao nhất trên ngọn đồi đó. Mặc dù ông chú của anh đã qua đời, nhưng con cháu của ông ấy vẫn sống ở đó.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây