.
Tần Lục Nguyệt và Nghiêm Nặc cũng nở nụ cười, nói: “Có gì mà phải tò mò?”
Nghiêm Nặc thẳng thắn nói: “Anh Thương Thảo, có phải anh ở bên ngoài dính dáng đến quá nhiều cô gái, cho nên bác trai bác gái lo lắng anh không thể làm người bình thường hay không vậy?”
“Ha ha, bà cô của anh ơi, sao em lại nghĩ xấu về anh như vậy.” Thương Thảo đưa tay muốn túm lấy Nghiêm Nặc, Nghiêm Nặc cười hì hì nhảy ra, kéo tay Tần Lục Nguyệt lắc lắc, tiếp tục trêu chọc: “Xem ra em nói đúng rồi! Nếu không, sao anh chỉ mang bọn em về, người trong nhà lại tò mò vậy? Em đã nói trước với anh rồi đấy, em đây, anh đừng có hi vọng! Nghiêm Tam thiếu em không phải công tử trăng hoa. Cả Lục Nguyệt nữa, anh cũng đừng nghĩ tới chuyện này. Dù Lục Nguyệt đã rời khỏi Tông gia, cũng là người của Nghiêm gia em! Anh cả em xếp thứ hai, nhưng cao hơn anh không biết bao nhiêu đâu!”
Thương Thảo quay đầu nhìn Tần Lục Nguyệt nói: “Em xem đi, Tiểu Lục Nguyệt, đây đúng là không nói lý rồi! Anh nào dám có ý định này chứ?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây