Sau khi nói xong, Tần Lục Nguyệt ôm tay, nhìn dáng vẻ không ai giúp của cô, Thương Thảo có chút không đành lòng.
“Tin tức vẫn đang tra, cũng không phải không có hy vọng.” Thương Thảo vội vàng nói: “Chẳng qua anh mới tạm thời nghe ngóng được chút tin thức như thế từ phía cha anh thôi. Năm đó, người chú kia sau khi trưởng thành liền tách ra sống riêng, cho nên còn cần đi hỏi thăm mấy chi khác trong gia tộc nữa. Em đừng gấp, chỉ cần biết mẹ em là học trò của chú anh, nói không chừng sẽ có thể hỏi thăm được những chuyện khác nữa. Chỉ là, cha anh nói, lần đầu tiên ông ấy gặp mẹ em, thật có loại cảm giác kinh vi thiên nhân*. Cô ấy còn nhỏ mà đã kinh tài tuyệt diễm, xinh đẹp vô song, giữa trán anh khí bừng bừng. Một cô gái như thế, chỉ có gia tộc có lịch sử và nội tình cực kì thâm sâu mới có thể nuôi ra một nữ thần có khí chất cao quý như vậy. Gia tộc họ Lê không có mấy cái, kiên trì điều tra rồi sẽ có tin tức thôi.”
(* kinh hãi khi nhìn thấy người trên trời)
Nghe Thương Thảo nói vậy, Tần Lục Nguyệt thở phào, từ từ thả lỏng tay, cầm chén trà lên nhấp một ngụm.
Đặt chén trà xuống, Tần Lục Nguyệt đứng lên nói: “Thương thiếu, cám ơn anh!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây