.
Lúc dùng cơm, giám đốc tự mình tới mời rượu cho Tần Lục Nguyệt, lôi kéo Tần Lục Nguyệt nói: “Lục Nguyệt! Trước kia bởi vì chuyện của Vương Lan...”
Tần Lục Nguyệt lập tức ngắt lời tổng giám đốc, nói: “Giám đốc, những chuyện kia đều đã qua rồi. Tôi đã không còn nhớ rõ Vương Lan là ai nữa. Cô là giám đốc của công ty, gánh vác trách nhiệm rất lớn, yêu cầu nhân viên nghiêm khắc cũng là chuyện rất bình thường. Tôi chưa từng có một câu oán hận nào với cô.”
Giám đốc lập tức cười hài lòng, nói: “Được được được, nếu cô đã tin được tôi như vậy, về sau có chuyện gì cứ nói với tôi.”
“Được.” Tần Lục Nguyệt bưng chén rượu lên, cùng giám đốc cụng chén.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây