.
“Tôi nhớ lúc còn rất nhỏ, chúng tôi cực kỳ túng quẫn. Thường xuyên ăn bữa trước không có bữa sau. Có lúc vì được ăn bữa bo, chúng tôi không thể không vắt hết óc, nghĩ hết tất các cách. Nhưng, cho dù điều kiện như vậy, cô cũng không nghĩ tới làm chuyện hạ lưu. Tần gia chúng tôi là nhà dòng dõi Nho học, không làm được loại chuyện đó. Nên cô đồng thời làm mấy công việc, tôi liền đi nhặt chai nước bán lấy tiền.”
“Sau đó, Tần Quốc Dân tìm được chúng tôi, bảo là muốn đón chúng tôi về nhà. Tôi ngây thơ thật sự tin tưởng chú chưa từng gặp mặt này, cảm thấy thời gian cực khổ đã qua rồi. Nhưng nào biết, chuyện Tần Quốc Dân hứa với chúng tôi, vậy cũng không làm được. Tôi và cô ở nhà Tần Quốc Dân, chẳng qua là người ngoài ăn nhờ ở đậu, thậm chí còn không bằng người giúp việc nhà bọn họ. Với điều kiện đó, cô vẫn nuôi tôi học hết đại học. Cô rất vất vả.”
“Mặc dù bà ấy chỉ là cô tôi, nhưng ở trong đáy lòng, bà ấy giống như mẹ tôi.” Tần Lục Nguyệt khẽ nở nụ cười: “Cho nên, tuy có lúc bà ấy rất không đáng tin cậy, tôi vẫn chỉ có một mình bà ấy là người thân. Bây giờ cô có bạn trai mới, tôi cũng có thể hoàn toàn yên tâm.”
Tim Tông Minh Hạo lập tức thắt chặt, nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện gì, mở miệng hỏi: “Yên tâm cái gì?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây