.
Lúc này, đầu óc Tần Lục Nguyệt trống rỗng, chỉ có thể ôm Tông Minh Hạo theo bản năng, hấp thu chút ấm áp và cảm giác an toàn đáng thương kia.
“Đừng sợ đừng sợ, có tôi ở đây, không ai có thể tổn thương em.” Bản thân Tông Minh Hạo cũng không biết, giọng anh bây giờ trầm thấp ôn nhu cho người khác cảm giác an toàn như thế.
Thân thể Tần Lục Nguyệt rốt cuộc ngừng run rẩy, lý trí cũng từ từ trở lại.
Tông Minh Hạo vẫn tiếp tục dùng cánh tay bảo vệ cô, tiếp tục ngăn cách tiếng sấm và tiếng mưa rơi bên ngoài cho cô.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây