.
Người phụ nữ mình thích nhiều năm như vậy, sao có thể nói quên liền quên, nói từ bỏ liền từ bỏ?
“Tối nay tìm anh, quả thật có vài chuyện.” Mễ Khả Nhi đặt bó hoa lên bàn, ngón tay nhỏ nhắn, phong tình vạn chủng chống cằm nhìn Nghiêm Sâm, nói: “Là vậy. Trước kia lúc đi học, em nhàn rỗi nhàm chán liền mua một tiệm châu báu ở thành phố A. Nhưng nhiều năm qua, em không giỏi kinh doanh nên hao tổn rất nhiều. Bây giờ em không muốn làm nữa, nhưng nhất thời không tìm được người thích hợp tiếp nhận. Đây là tài liệu tiệm châu báu này, khi em mua vào, mất 50 triệu, bây giờ muốn chuyển nhượng 4000 vạn. Anh có thể giúp em nghĩ cách tìm người không?”
Nghiêm Sâm nhận lấy nhìn qua, nói: “Thì ra là tiệm này! 4000 vạn, em không cảm thấy bán quá lỗ sao? Kinh doanh không nổi nữa?”
“Đúng vậy.” Mễ Khả Nhi cố làm vẻ đau buồn nói: “Em cũng lực bất tòng tâm. Mễ gia vốn không chuyên làm châu báu, nhà em làm kiến trúc, vì vậy khác nghề như cách núi, nên buôn bán không khá, không muốn làm tiếp. Anh xem, anh có thể giúp em không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây