.
“Loại chuyện này thật khó tin.” Tần Lục Nguyệt phụ họa nói: “Mình không dám nói chuyện này có thật hay không nhưng mà mình thật lòng hy vọng Tông Minh Trạch tốt lên, người đàn ông như ánh mặt trời đó sao lại có thể bị bệnh ma quỷ tra tấn vậy chứ?”
“Cậu gặp qua anh ta rồi sao?” Nghiêm Nặc hít mũi: “Tông gia giấu anh ta kín vô cùng, không để người bên ngoài nhìn thấy hay là tiếp xúc đến.”
“Ừ, lần trước mình qua chỗ Lão phu nhân ăn cơm thì vô tình gặp được. Anh ấy và Tông Minh Hạo là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau. Tông Minh Hạo khiến cho người ta cảm giác loại quân lâm thiên hạ mà Tông Minh Trạch lại là ánh mặt trời, khi cười lên vô cùng đẹp trai.” Tần Lục Nguyệt đánh giá một cách chân thật.
“Haha, cậu hình dung thật chuẩn.” Nghiêm Nặc cười ngã tới ngã lui: “Tên xấu xa Tông Minh Hạo kia chính là bộ dạng đó, luôn duy ngã độc tôn chẳng xem ai ra gì. Nhưng mà cũng khó trách, ai bảo anh ta có tư cách đó chứ. Lúc anh ta ở nước ngoài đều chơi lớn, lúc thu phục thị trường châu Âu dùng thủ đoạn cực kì máu me, âm thầm xóa sạch không ít thế lực. Cho nên danh xưng Ma vương này quá xứng với anh ta.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây