Có lẽ là do ánh mắt và khí thế toàn thân anh ta quá đáng sợ nên Tần Lục Nguyệt không muốn tính toán chuyện anh ta đã cướp mất nụ hôn đầu của mình.
Dù sao nụ hôn đầu cũng là do duyên phận, rõ ráng người sau cùng mới quan trọng.
Mấy lần Tần Lục Nguyệt từ chối, nhưng không ngờ đối phương vẫn không đổi ý.
Tần Lục Nguyệt không thoát được, chỉ có thể mở miệng nói rằng: “Được rồi được rồi, tôi không tính toán chuyện anh đã cướp đi nụ hôn đầu của tôi. Anh để tôi đi!”
“Để cô đi?” Người đàn ông cúi đầu nở nụ cười, chỉ là con ngươi của anh chứa lãnh ý và sát ý quá mức mãnh liệt, tiếng cười của anh càng giống như tử thần đến từ địa ngục: “Cả đời này, cô đừng có nghĩ tới!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây