.
“Đưa ví tiền của anh đây cho tôi!” Vương Lan giựt lấy, liếc mắt nói: “Phụng dưỡng bọn họ? Có thể a! Một tháng năm trăn tệ, không thể nhiều hơn nữa! Không phải trước đây anh từng nói, một tháng năm trăm tệ là đủ để Tần Lục Nguyệt tiêu sao? Bố mẹ anh ở quê, cũng chả tiêu tới tiền gì, đưa cho bọn họ năm trăm tệ đã đủ rồi! Còn lại, tôi muốn giữ để chi tiêu cho gia đình!”
“Lan Lan...” Trần Cao còn muốn cầu xin, Vương Lan liền trợn mắt: “Anh cản đi, anh có tin tôi sẽ lấy đứa bé này ra hay không?”
Chỉ bằng câu nói này của Vương Lan, quả nhiên đúng một giây đã khiến Trần Cao hoảng sợ.
Đứa bé chính là ‘thượng phương bảo kiếm’ của Vương Lan, Trần Cao không thể hó hé được gì.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây