.
Anh mỉm cười gật đầu: “Được, không thành vấn đề. Anh nói rồi, chuyện của em anh đều để ở trong lòng. Vậy sáng mai anh tới đón em nhé?”
“Ừ.” Tần Lục Nguyệt dùng sức gật gật đầu.
“Chuyện này liên quan tới vài người cho nên tạm thời em không cần nói cho Phan Phan, cũng chỉ có em và anh biết là được rồi.” Tông Minh Hạo sợ có bóng đèn nhảy ra, bởi vậy dặn dò riêng vài câu.
“Đã biết.” Tần Lục Nguyệt nắm tay nói: “Tôi tuyệt đối không thể để Phan Phan chịu thiệt được. Xem ra sinh nhật của Phan phu nhân tôi không thể không đi. Nếu Phan phu nhân khăng khăng muốn cho Phan Phan ở tên Ngụy Thư Kỳ này ở bên nhau, dù làm ầm ĩ chuyện này tôi cũng phải ngăn cản.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây