.
Tần Lục Nguyệt thở dài một tiếng, mông lung nói: “Mặc dù ngày hôm nay đã bỏ ra không công, cũng không tra ra điểm đặc biệt trên chiếc bình này. Tuy rằng mẹ tôi cất giữ chiếc bình này, nhưng cũng không thể vì thế mà xác định đây là đồ Thương gia đã tặng cho bà, càng không thể xác định nguyên nhân chiếc bình đến được với mẹ. Hiện tại tôi có là ai đâu, nơi nào có tư cách đi hỏi dò những ghi chép mà Thương gia đã tặng? Hoặc giả, coi như tra ra ghi chép của năm đó, cũng vô dụng thôi. Bất kể chiếc bình này có ý nghĩa hay giá trị như thế nào, bố mẹ tôi đều không thể trở về được nữa. Cho nên, tôi có giữ chuyện này lại trong người cũng không có ý nghĩa gì.”
Khóe miệng Tông Minh Hạo giật giật: “Nếu đã là đồ vô dụng, vậy thì vứt đi.”
Tần Lục Nguyệt vội vàng ôm chặt chiếc lọ, căng thẳng nói: “Đây là thứ duy nhất mẹ tôi để lại cho tôi. Coi như không đáng giá một đồng, tôi cũng sẽ không vứt nó đi.”
Tông Minh Hạo nhìn cô: “Vậy cô còn đứng đây oán giận cái gì? Chuyện tôi đáp ứng với cô tôi đã làm được. Cô hài lòng chưa?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây