.
Tần Ngọc Phượng hơi đỏ mặt: “Nhiều năm như vậy rồi anh còn nhớ rõ khẩu vị của em à?”
“Đương nhiên nhớ rõ! Khi còn nhỏ em hả, nghịch ngợm muốn chết, thích ăn kẹo. Mẹ nuôi không cho em ăn thì em lén năn nỉ anh mang tới. Sau đó mỗi lần anh đều không dám mang nhiều cho em mà chỉ mang 3 cái, chờ em ăn xong còn phải hủy thi diệt tích. Có một lần, bị mẹ nuôi phát hiện, anh chỉ có thể căng da đầu mà nói anh thích ăn ngọt. Tối hôm đó mẹ nuôi nấu toàn món ngọt, em thì ăn vui vẻ còn anh thì muốn nôn ra hết. Sau khi về nhà tiêu chảy liên tục phải đi chuyền thuốc hai ngày mới ngừng.”
Tần Ngọc Phượng che miệng cười trộm.
“Đúng vậy, đúng vậy, sau đó ba em biết được đã mắng em một hồi. Bởi vì ba em biết anh không thích đồ ngọt. Anh mà ăn vào sẽ bị đau bụng.” Tần Ngọc Phượng lại nói: “Cho nên sau này mỗi lần hai chúng ta ăn kẹo đều như tên trộm, có đôi khi còn trốn dưới giường ăn.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây