.
“Nhưng nói anh từ bỏ thì không thể nào. Thương Thảo anh chưa bao giờ dễ dàng nhận thua, nhưng mà tiến công không được chỉ có thể lùi về sau từ từ suy tính. Anh ngoại trừ đánh lâu dài thì không còn biện pháp nào khác.” Thương Thảo ngay thẳng nói với Tần Lục Nguyệt: “Em cũng thấy rồi đấy, chỉ cần anh tiến một bước thì Phan Phan sẽ lùi ba bước, anh còn biết làm sao đây?”
“Anh Thương Thảo, nếu anh đã nói đến mức này vậy em hỏi anh. Nếu anh thích Phan Phan vì sao còn qua lại với Phan Ny, để cô ta nghĩ cô ta và anh có khả năng? Trong tay anh nắm 15% cổ phần của Phan gia, cổ phần này đối với Phan gia, đối với Phan Ny đều là thứ vô cùng hấp dẫn. Anh đứng giữa Phan Ny và Phan Phan không nghĩ tới hành vi này của anh sẽ tổn thương Phan Phan sao?”
Thương Thảo cười khổ nói: “Lục Nguyệt, anh nói thật với em, từ đầu nhìn thấy Phan Ny anh không nghĩ cô ta là cháu gái ngoại của Phan Phan. Bởi vì hai người bằng tuổi nhau. Thậm chí còn lớn hơn Phan Phan mấy tháng. Thật sự anh không nghĩ bọn họ có quan hệ với nhau. Anh và Phan Ny qua lại cũng là vì cô ta giống Phan Phan. Chờ đến khi anh biết thì đã không còn kịp rồi. Phan Phan cũng đã biết chuyện này, hơn nữa còn rất giận anh, không chịu có thêm tiến triển gì với anh. Chuyện này, anh thừa nhận anh sai! Anh muốn bồi thường Phan Phan nhưng lại không biết làm sao, Lục Nguyệt, em giúp anh một lần đi!”
Tần Lục Nguyệt thở dài một tiếng, nói: “Chuyện này có khả năng em không thể giúp anh được, anh chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây