.
“Nhưng vậy thì sao chứ?” Tần Lục Nguyệt cười trào phúng: “Anh cảm thấy tôi có thể dễ dàng vượt qua khúc mắc kia được sao? Anh cảm thấy tôi có thể dễ dàng tha thứ cho người từng tổn thương mẹ tôi mà không một lời xin lỗi, nhận người đó làm mẹ chồng tôi sao? Anh cảm thấy tôi có thể giữ khúc mắc trong lòng mà gọi bà ấy là mẹ sao? Tông Minh Hạo, anh tỉnh táo lại đi. Vấn đề giữa chúng ta so với vấn đề giữa tôi và Tiểu Nặc còn nghiêm trọng hơn nhiều. Ít nhất từ đầu đến cuối Lê Ca chưa từng làm chuyện gì tổn thương mẹ tôi, mà người tổn thương mẹ tôi là mẹ Lê Ca, là bà dì tôi. Mà mẹ anh là người trực tiếp tổn thương mẹ tôi. Anh nói tôi có thể dễ dàng cho qua sao? Nếu tôi coi nhẹ vấn đề này thì tôi còn là người được sao?”
Nghe Tần Lục Nguyệt trả lời, trong lòng Tông Minh Hạo trầm xuống.
“Chúng ta hiện tại như vậy là tốt nhất, không còn là kẻ thù nhưng sẽ không là người yêu, càng không phải là vợ chồng.” Tần Lục Nguyệt định luận quan hệ của bọn họ: “Cho nên lại không cần giạy giụa vô vị làm gì, chỉ làm sự tình thêm hỏng bét mà thôi. Thậm chí sự bình tĩnh như thế này sẽ không còn nữa, chỉ càng tệ hơn trước kia mà thôi.”
“Lục Nguyệt, không cần…” hốc mắt Tông Minh Hạo đỏ lên, nhìn Tần Lục Nguyệt đầy cầu xin.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây