.
Tần Ngọc Phượng vừa dứt lời, Tần Lục Nguyệt lập tức tỏ thái độ ủng hộ: “Cháu đồng ý với ý kiến của cô, nếu chọn ngày thì không bằng nhằm ngày, hôm nay ly hôn luôn đi. Hôn nhân này chỉ tồn tại trên danh nghĩa cũng không để làm gì. Chú Cam Mặc, chú không cần cảm thấy tiếc nuối, ba mươi năm thanh xuân của chú càng trân quý hơn. Hiện tại chú đã 50 tuổi, còn có bao nhiêu 30 năm nữa? Nửa đời người sống không thoải mái rồi, vậy thì để nửa đời còn lại thoải mái một chút đi. Năm đó chú nhận ông bà nội cháu làm ba mẹ nuôi vậy cháu là cháu gái của chú. Sau này nếu Nghiêm Hiểu Ngọc không nuôi chú thì cháu nuôi.”
“Tần gia chúng cháu không phải sói mắt trắng làm chuyện vong ân phụ nghĩa. Tần Lục Nguyệt cháu tuy không có bản lĩnh gì cũng không có nhiều tiền, không thể cho chú sống cuộc sống trong biệt thư xa hoa nhưng cho chú dưỡng lão vẫn có thể làm.” Tần Lục Nguyệt nói năng vô cùng khích phách: “Dù Tần Lục Nguyệt không sống được đến lúc đó thì còn con của cháu. Nếu chú sống lâu hơn cháu vậy để con của cháu tiếp nhận thay cháu nuôi chú sống đến trăm năm.”
Tần Lục Nguyệt vừa nói như vậy Nghiêm Hiểu Ngọc càng thêm xấu hổ.
Cô ta không thấy mất mặt mà chỉ thấy xấu hổ thôi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây