Cam Mặc lúng túng nói: “Anh bây giờ không còn là anh lúc trước! Anh không xứng nữa. Năm đó, anh phụ lòng mọi người, phụ lòng kỳ vọng của ba mẹ nuôi, trở lại cái nhà này. Anh không còn mặt mũi gặp mọi người! Ngọc Phượng, nhiều năm qua, anh không liên lạc mọi người, em hận anh không? Ba mẹ nuôi…”
Tần Ngọc Phượng khóc lắc đầu: “Chuyện đã qua, chúng ta không nhắc tới nữa, được không? Cháu gái em đã tìm nhà cho anh xong, anh cũng đừng từ chối có được không? Nể tình em, nể tình chúng ta cùng lớn lên từ nhỏ! Anh đừng từ chối!”
Thấy Tần Ngọc Phượng khóc khổ sở như vậy, Cam Mặc rốt cuộc gật đầu, nói: “Vậy cũng được, anh nhận!”
Tần Lục Nguyệt nói: “Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi thu dọn đồ đạc chuyển qua đi! Ở đây trước, cháu lại nghĩ cách tiếp xúc Vương Ngọc Hoa và Nghiêm Hiểu Ngọc, xem có thể lấy lại tiền từ trong tay bọn họ hay không! Nghiêm Hiểu Ngọc đó cũng thật quá đáng! Cô ta đã thừa kế một phần tài sản của Nghiêm gia, theo lý, cũng đã là người có tiền. Sao vẫn chưa bỏ qua số tiền nhỏ này của chú Cam Mặc chứ? Cho dù chú Cam Mặc không phải cha ruột của cô ta, nhưng công ơn nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, cứ tùy tiện xóa bỏ như vậy sao? Làm người làm được đến mức này, còn không bằng súc sinh!”
Tần Ngọc Phượng gật đầu: “Không sai không sai, thật sự không bằng nuôi con chó!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây