“Anh điên rồi!” Tần Ngọc Phượng nhất thời kích động la lên: “Anh đưa tiền bán nhà của anh cho bọn họ? Anh thì sao? Anh làm thế nào?”
Mặt Cam Mặc đầy không có vấn đề: “Anh rất ổn! Anh xài hết tiền tháng này, nếu không, anh có thể đi mướn nhà rồi! Không sao không sao, thời tiết ấm, không lạnh, anh ở bên ngoài vài ngày là quen. Gia đình mua nhà anh cực kỳ tốt, cho phép anh tạm thời để đồ dùng ở đó mấy ngày. Chờ anh nhận tiền lương, mướn một căn nhà nhỏ là có thể chuyển đi! Anh là đàn ông, nghỉ ngơi ở đâu chẳng được? Không có chuyện gì, không sao!”
Tần Ngọc Phượng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Vậy vợ anh thì sao? Bà ta khuyến khích anh bán nhà, bây giờ bà ta đi đâu?”
“Từ nhỏ bà ấy đã không chịu khổ, sao có thể đi theo anh, ở nơi cũ nát như vậy? Anh bảo bà ấy đi theo Tiểu Ngọc, chờ anh nhận tiền lương, mướn nhà, lại kêu bà ấy về.” Giọng Cam Mặc ngày càng thấp, nói xong chữ cuối cùng, gần như không nghe được.
Tần Lục Nguyệt im lặng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây