“Được.” Tần Lục Nguyệt gật đầu, hai người đi dọc theo con đường, vừa đi vừa nói chuyện.
Lương Đống vốn dĩ đi rất nhanh, bây giờ vì để chăm sóc cho Tần Lục Nguyệt, anh đã cố gắng giảm tốc độ xuống tối đa.
Tần Lục Nguyệt đang mang thai năm tháng, mà còn cặp song sinh, hành động có chút chận rãi, thực sự cần một ai đó phù hợp với tốc độ của mình.
“Trước khi cùng em nói chuyện, anh muốn cùng em nói chuyện về dì của anh.” Lương Đống nói: “Nói về chuyện của bà ấy trước đây, anh phải cảm ơn ưm, cảm ơn ưm đã chủ động nói chuyện với ông anh, ông anh mới cho phép dì về nhà. Ưm biết đấy, dì của anh cả năm đã không về nhà, gia đình chúng anh đã buồn trong một thời gian dài. Bởi vì trong nhà của chúng anh, địa vị của dì cũng rất lớn.”
Tần Lục Nguyệt mỉm cười, không nói gì.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây