Tông Húc viết xong, đẩy tờ giấy về phía Tần Lục Nguyệt, nói: “Con cầm lấy số điện thoại này. Nếu như con gặp khó khăn gì, cứ gọi điện đến số điện thoại này. Đây không phải thế lực của Tông gia, là bên ngoài Tông gia. Ta chẳng có cách nào giúp đỡ con, nhưng mà bí mật...”
Tần Lục Nguyệt chẳng muốn nhận số điện thoại đó, nói: “Cảm ơn bác đã quan tâm và giúp đỡ. Nhưng thật sự không cần đâu. Có sự bảo vệ của Thương gia bảo là đủ rồi! Chủ tịch Tông, nếu như không còn chuyện gì khác, con xin phép về!”
Tần Lục Nguyệt chậm rãi đứng lên, nói: “Con thừa nhận con đã từng rất ghét bác, nhưng bây giờ tâm trạng của con cũng dần hồi phục rồi, con chỉ muốn sống yên bình thôi. Sau này cũng không hối hận! Tạm biệt!”
Sau khi nói xong, Tần Lục Nguyệt từ từ quay người rời đi.
Không đợi Tần Lúc Nguyệt bước hai bước, Tông Húc lại gọi cô: “Lục Nguyệt, đợi một lát!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây