Tần Lục Nguyệt lại rút mấy tờ khăn giấy đưa cho Phan Phan, hỏi: “Vậy cậu tránh mặt cô ta là được.”
“Mình muốn tránh, nhưng người ta không muốn tránh, còn đặc biệt chạy đến trước mặt mình thị uy đấy!” Vì khóc quá nhiều, chóp mũi của Phan Phan đã hơi đỏ lên: “Đến một cổ phần trong số cổ phần của Phan gia mình cũng không có, mình cũng đã tránh xa bọn họ rồi, tại sao bọn họ vẫn còn hùng hổ dọa người đến vậy?”
Tần Lục Nguyệt thở dài, hỏi: “Bọn họ ép cậu thế nào?”
“Nó cố tình nói với mình về một số chi tiết giữa nó và Thương Thảo, còn nói với mình, nếu nó kết hôn với Thương Thảo, như vậy nhà nó sẽ nắm 25% cổ phần, còn nhiều hơn so với hai chú của mình, đến lúc đó nó sẽ thuận lợi thừa kế Phan gia.” Phan Phan tiếp tục nói: “Mình không quan tâm đến mấy thứ cổ phần kia, mặc kệ bọn họ muốn chia thế nào thì chia. Nhưng nó còn nói, chỉ cần... chỉ cần nó thừa kế Phan gia, nó sẽ lấy lại cái biệt thự mà mẹ mình đang ở! Lục Nguyệt, cậu nói xem, có cần phải nắt nạt người ta quá đáng như vậy không? Mình muốn mắng lại nó mấy câu, nhưng vừa nghĩ tới chuyện mình mắng nó, sau đó chị cả của mình sẽ tìm mẹ mình gây rắc rối, cuối cùng người khổ sở vẫn là mẹ mình! Mình chỉ có thể nhịn!”
Tần Lục Nguyệt lại thở dài lần nữa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây