“Anh không làm tổn thương em!” Hạng văn nam nghiêm túc giải bày: “Anh chỉ không cẩn thận gây ra sai lầm mà thôi!”
“Đúng vậy, không cẩn thận nên đã gây ra sai lầm! Anh đã một lần không cẩn thận nên đã gây ra sai lầm, làm em mất đi Lê Ca. Vậy anh định không cẩn thận nên đã gây ra sai lầm lần nữa, làm em mất đi Tần Lục Nguyệt hả?” Nghiêm Nặc lạnh lùng nở nụ cười, khiêu khích nhìn Hạng Văn Nam: “Em đã sai một lần, vậy nên sẽ không để sai lần thứ hai! Cũng giống vậy, Tông Minh Hạo đã làm thương tổn Tần Lục Nguyệt một lần, Tần Lục Nguyệt cũng sẽ không cho Tông Minh Hạo có cơ hội làm tổn thương cô ấy lần thứ hai! Đây mới gọi là cùng một chuyện!”
“Đây không phải là cùng một chuyện!” Hạng Văn Nam lập luận: “Tiểu Nặc, như vậy là không công bằng với anh!”
“Công bằng?” Nghiêm Nặc bật cười nói: “Trên thế giới này không sự công bằng tuyệt đối! Được rồi, anh ở bên ai, anh qua lại với ai, đó đều là quyền tự do của anh. Em sẽ không hỏi tới. Hơn nữa, chuyện giữa anh và em, cũng đến đây là chấm dứt! Nếu không có chuyện gì khác, em đi về trước đây! Hắc, chủ yếu là em lười dây dưa với mấy người phụ nữ kia. Mặc dù em không sợ bọn họ, nhưng nhiều người, em cũng phiền!”
Nói xong, Nghiêm Nặc xoay người rời đi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây