Tần Lục Nguyệt và Nghiêm Nặc quay đầu lại, thấy Thương Thảo vẫn còn đang mặc bộ đồ ngủ trông rất buồn cười, còn đội thêm một cái mũ ngủ cũng buồn cười không kém, ngái ngủ đừng trước mặt mình.
Tần Lục Nguyệt khẽ cười: “Anh ngủ tốt thật đấy! Anh sợ sáng dậy không nổi cho nên ngủ luôn trên xe luôn à?”
“Đúng vậy đúng vậy đúng vậy! Dậy sớm là một việc quá đau khổ!” Thương Thảo gật đầu như giã tỏi, sau đó nhìn chung quanh nói: “Sao lại đỗ ven đường không đi?”
Nghiêm Nặc bĩu môi: “Anh đi hỏi Tông Minh Hạo ấy! Rốt cuộc dọn dẹp xong chưa? Lúc nào có thể lên đường?”
Thương Thảo thật sự nghe lời nhảy xuống xe, đi hỏi Tông Minh Hạo.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây