.
Tần Lục Nguyệt lắc đầu: “Không có ạ! Không có phát hiện gì đặc biệt! Nhưng mà nếu không phải tới căn nhà kia có lẽ cháu cũng không trông thấy tấm hình của chú Cam Mặc. Cô, năm đó cô…”
Tần Ngọc Phượng lập tức nói: “Quá khứ đã qua thì qua đi. Lúc đó cô mới bao nhiêu tuổi chứ? Tuổi nhỏ ngây thơ có lẽ không hiểu gì cả.”
Nhìn Tần Ngọc Phượng không muốn nhắc đến đề tài này, Tần Lục Nguyệt cũng không nói gì nữa.
Chỉ là nhìn ánh mắt buồn bã của Tần Ngọc Phượng, Tần Lục Nguyệt suy đoán có lẽ trong lòng bà khổ sở lắm đây.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây