.
Phan Phan thở phì phì ngồi vào chỗ ngồi, nói: “Ăn cơm, ăn cơm.”
Tần Lục Nguyệt và Nghiêm Nặc cùng nhau nhìn qua: “Tâm tình cậu như vậy còn ăn được sao?”
Phan Phan buông đũa trong tay xuống, cười khổ một tiếng, nói: “Bằng không còn có thể thế nào? Đừng nhìn bác gái đã ly hôn với ba mình, nhưng bà ta không mất quyền khống chế gia đình này đâu. Bà ta mang con gái rời khỏi Phan gia nhưng hai đứa con trai thì vẫn còn đấy. Hiện tại phần lớn tâm tư của ba mình đều đặt lên người hai con trai, đối với mình chỉ giống nuôi thú cưng mà thôi. Thích thì cho chút tiền tiêu vặt nhưng chuyện cổ phần trong nhà lại chưa bao giờ cho mình tham gia. Nhưng mà mình mới không thèm quan tâm. Còn không bằng để đó quan tâm đến công tác của mình. Nhiều năm đi học, đi nhiều nơi xem như không uổng phí cuộc đời này.”
Nghe Phan Phan tự mình an ủi, Nghiêm Nặc lại mở miệng nói: “Một mặt cậu thoái nhượng nhưng lại chưa chắc đổi lấy đối phương hoàn toàn yên tâm. Nói một câu không thích nghe cho lắm thì ba cậu còn khỏe mạnh mới là điều bọn họ lo lắng nhất. Bởi vì lúc nào cũng có thể viết di chúc. Còn di chúc trao cho ai thì người ấy hưởng lợi. Hiện tại cậu chịu đứng ngoài cuộc nhưng dù sao cũng là con gái ông ta, dựa theo pháp luật thì cậu được thừa hưởng phần bằng nhau. Hiện tại ba cậu nắm không ít cổ phần đâu.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây