Trong xe, để vào âm nhạc yên tĩnh, xe rẽ một cái, đầu anh ngả vào trên vai cô, Liên Trăn nghiêng đầu, ánh đèn ngoài cửa sổ lướt qua chiếu lên khóe mắt mệt mỏi của anh, nhìn từ góc độ này, mới phát hiện lông mày của anh hơi dài, cần sửa lại.
Cô nhẹ nhàng đưa tay sờ lên lông mày rậm của anh, lúc trước chỉ nghe người khác nói anh lợi hại như thế nào, tuổi còn trẻ đã ngồi vào vị trí cơ trưởng cao cấp, thật ra cô vẫn không cảm thấy anh lợi hại bao nhiêu. Nhưng hôm nay ngồi máy bay anh lái bay vào trong màn mưa đi đến đất nước xa xôi này, mới đột nhiên cảm giác được mình có chút hiểu anh, chí ít ở trong ấn tượng của cô, anh không còn là đại thiếu Thân gia chỉ biết cậy vào gia đình mà làm xằng làm bậy.
Lúc nửa đêm, xe dừng trước cửa tòa nhà ngói đỏ tường trắng dưới dãy núi Alps, Thân Mục Dã cũng theo đó tỉnh lại, Liên Trăn xuống xe, mặc dù là ban đêm nhưng cũng có thể nhìn thấy tuyết trắng mênh mang và mảnh núi xanh ngắt đối diện, cách đó không xa còn có đèn đuốc mấy nhà điểm xuyết, trong lúc nhất thời chưa tỉnh hồn lại.
“Đi vào đi, bên ngoài lạnh lắm.” Thân Mục Dã nắm tay cô đi vào nhà, hơi ấm xông vào mũi xua tan đi rất nhiều mỏi mệt trên người cô, màu sắc trang trí trong phòng hơi tối, bức tranh đậm màu, thảm dê nhung dày mềm mại, giá sách cổ chiếm cứ toàn bộ vách tường phòng khách, nơi này tuy nhỏ song lại có tư vị ấm áp.
“Đổi giày.” Thân Mục Dã mở tủ giày ra, lấy ra hai đôi dép lê từ bên trong, một đôi cho nam, một đôi cho nữ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây