Rời khỏi tập đoàn Khang Hiền, không lâu sau Đường Vũ La đã nhận được cuộc gọi của Liên Dực, nghe thấy chất giọng nhu hòa của anh, Đường Vũ La càng thẻm khó chịu, lúc trước cô và Liên Dực đều cho rằng chỉ cần tốt nghiệp xong hai người liền có thể thoải mái yêu đường như bao cặp tình nhân ngoài kia, được tay trong tay đi trên đường mà không mảy may lo lắng bị gia đình, thấy cô biết được, có thể dính nhau cả ngày mà không bị mẹ lải nhải, nhưng thực tế cho thấy, là cô nghĩ quá đơn giản.
“Liên Dực, mình không được đi Canada nữa, ba mẹ không cho mình đi...” Đường Vũ La dùng mũi chân gẩy gẩy vài viên sỏi ven đường, giọng hơi nghẹn ngào.
“Mình biết rồi, anh rể vừa nói với mình.” Liên Dực tương đối bình tĩnh.
Hai người im lặng chừng nửa phút, Đường Vũ La không chịu nổi nữa, bực bội đá mạnh một viên sỏi: “Cũng tại mình, không chăm học tiếng anh, lúc trước cậu giục mình thì suốt ngày mượn cớ trốn học, giá mà hồi đó chăm học thì giờ đã tốt rồi, hay là cậu đi trước đi, chờ mình một năm, lần này mình nhất định sẽ chăm học...” .
Liên Dực cười khổ thở dài, đến có cậu ở đó đốc thúc mà cô còn không học, huống chi còn không có cậu, dùng cách nói của Thân Mục Dã thì là thế này, giá trị nghị lực của Đường Vũ La hoàn toàn bằng không: “Được rồi, mình không đi nữa...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây