Thứ hai đầu tuần tổng vệ sinh, lớp bồi dưỡng Olympic toán học không cần phải học, bốn giờ chiều Diệp Điển Na đã tan ca, cô để xe lại trường, sau đó bắt xe đi đến công ty của Đường Tấn Hải.
Lúc đến tòa cao ốc công ty của anh, anh còn chưa họp xong, cô xấu hổ đi lên, ngồi trong quán cà phê ở tầng dưới chờ anh, cô gọi một ly cappuccino, uống dở một nữa. Đúng lúc này, Đường Tấn dẫn theo hai đồng nghiệp đi vào, tình cờ nhìn thấy cô ngồi ở vị trí bên cửa sổ, anh ta đánh tiếng với hai đồng nghiệp, rồi đi thẳng về phía cô: “Diệp tiểu thư!”
Diệp Điển Na ngẩng đầu lên, Đường Tấn đã đi tới trước bàn, người đàn ông cao một mét chín vô hình mang tới cho người cảm giác quyết đoán, anh ta cao tầm tầm với Đường Tấn Hải, nhưng không cường tráng được như anh, đường nét khuôn mặt cũng không cương nghị sắc nét như anh, nếu nói Đường Tấn Hải giống người lính, Đường Tấn lại giống như doanh nhân lịch thiệp.
Cô vô thức đứng lên: “Đường tiên sinh...”
“Ngồi đi!” Đường Tấn chỉ chỉ vào trên ghế sa lon, cười nói: “Ngồi đây chờ Tấn Hải à?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây