Ngồi lên xe của Thân Ngọc Minh, cô ngẩng đầu nhìn lên tầng, vậy mà nhìn thấy phòng của anh đã tắt đèn, trong lòng lướt qua sự cô đơn khó nói lên lời.
“Cãi nhau à?” Thân Ngọc Minh dịu dàng nhìn cô.
“Không có.” Liên Trăn lắc đầu.
“Cô nghĩ gì cũng viết hết lên mặt rồi.” Thân Ngọc Minh thu lại ánh mắt, chuyên chú nhìn về phía trước lái xe.
Liên Trăn không nói, trong xe im lặng hơn mười phút, anh ta bỗng nhiên nói: “Bảo sao khi mới thấy cô, cô luôn ngơ ngác nhìn tôi, có phải cảm thấy tôi rất giống Mục Dã hay không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây