Chờ đến khi anh thỏa mãn, Diệp Điển Na đã đổ mồ hôi đầm đìa, không còn chút sức lực nào, cô nhìn đồng hồ, bảy giờ sáng, làm cô có xung động muốn khóc, cô không muốn rời giường à nha, buồn ngủ quá đi mất, sớm biết vậy cô đã thành toàn cho anh vào tối hôm qua rồi.
“Em muốn ăn cái gì?” Khác với cô, Đường Tấn Hải tràn đầy tinh thần bắt đầu mặc quần vào, vẻ mặt phấn chấn tràn đầy năng lượng.
“Em chẳng muốn ăn gì cả, anh đừng có quấy rầy em, để em chợp mắt thêm nửa tiếng nữa.” Diệp Điển Na mệt mỏi vùi mặt vào trong gối, chưa đầy năm giây sau, cô đã ngủ mất.
Đường Tấn Hải làm bữa sáng xong lại nhìn đồng hồ, bảy giờ bốn mươi phút, anh nhớ sáng nay cô có giờ giảng, lại đi vào phòng ngủ gọi cô dậy: “Dậy nào, em sắp muộn rồi đấy.”
“Tại sao anh không gọi em sớm hơn.” Diệp Điển Na vừa nhìn giờ đã bị dọa giật mình, thậm chí còn lười thay quần áo, cô vội vội vàng vàng đánh răng rửa mặt, mặc áo ngắn tay quần short chạy ra ngoài.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây