Mặt Diệp Điển Na đầy mê man: “Vừa nghe tên cũng biết vô cùng có độ sâu, Đường tổng quả nhiên bác học đa tài.”
“Vậy cô đọc sách gì?” Đường Tấn Hải nhìn biểu tình cô cũng biết cô không biết.
“Tôi, rất nhiều.” Diệp Điển Na cười híp mắt nói: “Cái gì quan phiên dịch, tràn đầy đều là tình yêu của anh đối với em.’, ‘Hoá ra anh vẫn còn ở đây’....”
Thanh âm Đường Tấn Hải lạnh lùng giễu cợt: “Vừa nghe tên cũng biết rất nông cạn.”
“Tôi vốn rất nông cạn, chữa trị sao.” Diệp Điển Na nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt Đường Tấn Hải nhìn cô, ánh sáng ngoài cửa sổ nhàn nhạt soi vào lông mi cô, như có điều suy nghĩ, vẻ phiền muộn cùng gương mặt không tương thích.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây