Sau khi đưa bọn họ đến sau núi, Thân Mục Dã và Thân Vinh Kiến tạm biệt họ và nhanh chóng quay về. Liên Trăn và Tuyền Tuyền còn chưa ngủ. Hai mẹ con sau khi tắm nằm trò chuyện trên giường. Nghe thấy tiếng động, Liên Trăn nhìn ra cửa và hỏi: “Đã tiễn họ đi?”
“Ừm.” Thân Mục Dã cởi áo khoác ra, ánh mắt anh chăm chú nhìn Tuyền Tuyền. Trái tim anh đột nhiên thấy xúc động. Mặc dù trước đây anh cũng anh cũng quan tâm đến con, nhưng 70% thời gian đều dành cho Liên Trăn, bây giờ anh nhận ra rằng đây là con trai của mình. Niềm vui trong trái tim anh không thể diễn tả bằng lời.
“Tuyền Tuyền, để ba ôm nào, ba không nghĩ được là ba đã có con.” Thân Mục Dã bước đến và bế con lên rời khỏi giường và hôn con lần nữa. Khuôn mặt phúng phính của Tuyền Tuyền ửng đỏ. Đứng bật dậy: “Ba ba, con không phải là đứa trẻ lên ba, còn hôn con, a, nước bọt ba dính đầy trên mặt con, thật ghê quá.”
Liên Trăn bên cạnh nhìn thấy bộ dạng mắc cỡ của con liền cười phá lên. Bây giờ cô có thể hiểu được tâm trạng của anh. Cuối cùng thì khúc mắc trong lòng của hai cha con cũng đã được gỡ bỏ.
“Ba muốn ôm con, ba muốn tối nay được ôm con ngủ.” Thân Mục Dã cười cười: “Tuyền Tuyền, ba thật sự rất nhớ con.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây