“Em còn nói luôn cả đi bước nữa à.” Thân Mục Dã duỗi cánh tay dài, bàn tay khớp xương rõ ràng đặt lên vai cô, dịu dàng nói: “Đừng nói những điềm xấu này nữa, anh sẽ sống cùng em đến tận bảy tám mươi tuổi.”
“Ừ.” Liên Trăn nghe vậy, trong lòng ngọt ngào, thuận thế dựa vào khuỷu tay anh, lại nghĩ tới anh còn chưa ăn xong cơm, lại lui ra: “Ai da, đừng nói những chuyện này nữa, ăn cơm trước đi.”
“Được.” Thân Mục Dã ăn tròn ba chén cơm, ăn sạch sẽ thức ăn cô nấu, Liên Trăn nhìn đĩa sạch bong trên bàn ăn, trong lòng ngọt lịm, có lẽ những người phụ nữ khác đều ghét làm việc nhà, thích sống an nhàn sung sướng, nhưng cô thì khác, cô thích quản lý gia đình của mình, thích giặt quần áo, nấu cơm cho chồng, mỗi ngày nhìn chồng mình mặc quần áo mình tự tay giặt ra ngoài đi làm, đây là một niềm hạnh phúc, mà cô rất hưởng thụ loại hạnh phúc này.
“Để anh giúp em.” Thân Mục Dã thu dọn bát đũa, Liên Trăn đẩy tay anh ra: “Anh mau đi tắm rửa cạo râu sạch sẽ đi, đừng để mình nhìn như ông cụ vậy.”
“Ông cụ?” Thân Mục Dã sờ lên cằm mình: “Anh già vậy sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây