“Chú quả thực không xứng, bởi vì cho tới bây giờ cháu chưa từng chính thức hiểu chú.” Thân Mục Dã cười lạnh, lui về sau hai bước, sau đó xoay người, nhìn chất lỏng màu đỏ sẫm trên mặt bàn: “Những ngày qua cháu vẫn luôn chờ đợi chú đến đây giải thích với cháu, cháu đợi được rồi, nhưng cháu không có cách nào trả thù chú, bởi vì cháu không bỉ ổi được giống như chú, ngay cả người thân của mình cũng có thể không để ý.”
Anh nói xong cầm lấy áo khoác trên ghế sô pha, nhanh chóng đi ra cửa.
Cửa đóng rầm một tiếng.
Thân Ngọc Minh yên tĩnh ngồi ở trên thảm, sau đó chôn đầu vào bên trong đầu gối, anh ta biết mình không còn cơ hội trốn tránh, ngày mai qua đi, anh ta phải đối mặt với sai lầm của mình, có lẽ sai lầm này sẽ khiến anh ta bắt đầu mất đi tất cả.
Thân Mục Dã xuống lầu gọi điện thoại cho tài xế, năm phút sau, tài xế lái xe đến cửa, anh ta chuẩn bị xuống xe mở cửa sau ra.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây